Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

Story's Part 1: Những bước chân

Tôi đang bước đi hay đang chạy? Hình như đều không phải hoặc đó cũng chỉ là trong tâm tưởng của tôi mà thôi.

Với mọi người ở đây, tôi đang đi lang thang...



Tôi 19 tuổi, tên gọi không quan trọng hoặc cũng có thể tôi sẽ giới thiệu cho bạn vào 1 ngày đẹp trời thì sao:)) vậy nên cứ tạm gọi tôi là J nhé!

Tôi đang ở trên một đất nước xa lạ và không thuộc phạm trù gọi là "Tổ Quốc" mình! Trời thì đang lạnh dưới âm 5 độC.

Thành phố mà tôi đang sống...phải nói sao nhỉ? rất hoa lệ chăng? tôi cũng không thể dùng 1 ngôn từ hoặc 1 hình ảnh chính xác để miêu tả về nó. Mọi người gọi nó là "kinh đô ánh sáng", rất hoành tráng phải không? Với tôi, tôi gọi nó là "bóng đèn của mặt trời".


"Bóng đèn" của tôi không phải là màu trắng sáng bình thường hoặc tỏa sáng lấp lánh, trong mắt tôi nó là 1 màu đen với nhũng lốm đốm trắng. Lần đầu khi đặt trên lên vùng đất này tôi đã nghĩ như vậy!Vì sao ư?Vì vốn dĩ cái thế giới của tôi-cái thế giới mà cả thể xác lẫn tâm hồn của tôi đang tồn tại ấy( hồi còn lên lớp triết để nghe giảng ở VN, thầy giáo có nhắc đến nó, gọi là THẾ GIỚI QUAN thì phải) vốn dĩ đã là cái màu đen ấy!Thật là kỳ lạ.




Mục đích của mẹ tôi khi đưa tôi sang đây là để du học, với tôi là để chạy trốn.


Chạy trốn gia đình, chạy trốn bạn bè, chạy trốn thực tại, chạy trốn những giấc mơ, chạy trốn khỏi cái tuổi 19 đáng nguyền rủa và hơn tất cả mọi thứ tôi chạy trốn khỏi linh hồn mình.


Những dấu chân của mọi người in trên nền tuyết trắng xóa

Tôi nhấn chân mình vào những vết chân đã có trên đường, công việc nhàn rỗi quá nhỉ? Có lẽ bạn sẽ nói thế.

Nhưng cái việc vô bổ này đang giúp tôi lấy lại thăng bằng và quen với những bước chân mà tôi cho là đã quá nhanh của người pháp, cũng thật buồn cười là những con người được cho là lãng mạn, thanh lịch nhất thế giới lại luôn vội vàng đến vậy. Còn tôi, cái đứa lù lì nhất trong cái khoản đi lại lại, não lúc não cũng như nhảy cà tưng lại đang bước đi, hay nói hay hơn là đang chạy để đuổi kịp cái tốc độ siêu phàm, đáng nể ấy.


Tôi đã chọn nó, chọn con đường này, cuộc sống này. Vậy nên, tôi mong mỏi linh hồn tôi hay hiểu cho tôi.

3 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Được đấy !_! Khi nào có part tiếp theo :P

    Trả lờiXóa
  3. sẽ có ngay khi em có time thôi
    hôm nay đi cà phê cà pháo xong lại có cảm hứng rồi!:))
    nhưng mà em chưa có edit nên vẫn thấy nó chuối lắm!nhưng em sẽ cố gắng^^
    thank c, nhớ phải ủng hộ e nhá:D

    Trả lờiXóa